ao dong phuc lop ao lop dong phuc lop
1 2 3

Thursday 13 March 2014

Bức thư gửi mẹ - Đọc xong rơi lệ

Sáng 26/5, tại lễ tri ân và trưởng thành ở Trường THPT Nguyễn Trãi, tỉnh Hải Dương, một học sinh chuyên Toán đã đọc bức thư gửi mẹ làm nhiều thầy cô rơi nước mắt.
Học trò lớp 12 trong ngày bế giảng.


Dưới đây là nội dung bức thư:
Gửi mẹ thân yêu!
Vậy là phượng lại bắt đầu đỏ, bằng lăng lại bắt đầu tím, một mùa hè nữa lại đang đến – mùa hè thứ 12, cũng là mùa hè cuối cùng trong đời học sinh của con.
Thời gian trôi thật nhanh, nhanh đến mức con cũng chẳng kịp nhìn lại quãng đường mình đã đi qua.
Chỉ đến bây giờ, khi đã ở cuối một chặng đường, con mới ngoảnh đầu lại, để rồi nhận ra mình đã đi được xa đến thế nào, mình đã trưởng thành ra sao. Và điều đặc biệt nhất, con đã nhận ra, đó là luôn có một ánh mắt dõi theo từng bước đi của con, luôn có một bàn tay sẵn sàng nâng con đứng lên mỗi khi vấp ngã.
Con nhận ra rằng mẹ luôn ở bên con, kể cả khi con không ở bên mẹ. Ba năm học xa nhà, cứ ngỡ là con đã thoát khỏi sự “quản lý” của mẹ, nhưng ngẫm lại, mẹ chỉ trở nên vô hình trên con đường của con mà thôi. Vô hình, nhưng mẹ vẫn ở đó, vẫn cùng con bước đi, và sẵn sàng xuất hiện bất cứ lúc nào con cần mẹ.
Mẹ khéo léo và âm thầm giúp đỡ con, để con có thể cảm thấy mình đã tự lập hơn, trưởng thành hơn, nhưng con vẫn ở trong “vòng kiểm soát” của mẹ. “Vòng kiểm soát” đó, đối với con, đó là sự che chở, bảo vệ, và hơn hết là sự yêu thương vô bờ bến mẹ dành cho con.
Ba năm học xa nhà, con không ở nhà nhiều, không được nói chuyện với mẹ nhiều. Có những điều khó nói nên lời mà con chưa đủ can đảm để nói với mẹ. Mẹ biết, dân tự nhiên vẫn được gắn cái mác khô khan mà! Con chỉ đủ can đảm để viết lá thư này gửi đến mẹ, để mẹ biết rằng con biết ơn mẹ vô cùng, con yêu mẹ vô cùng.
Nỗi buồn ngày chia tay.
Xa nhà, mẹ biết con nhớ gì nhất không? Con nhớ nhất đôi mắt của mẹ. Mắt con giống mắt mẹ, nên mỗi lần nhìn vào gương, con lại hình dung ra đôi mắt của mẹ. Nhưng mắt mẹ đẹp hơn mắt con nhiều. Mắt con có thêm đôi kính rồi, mắt mẹ vẫn sáng và trong. Con có thể tưởng tượng được đôi mắt ấy tràn ngập niềm hân hoan đến thế nào khi con cất tiếng khóc chào đời.
Và con cũng biết rằng, kể từ giây phút đó, đôi mắt ấy lại phải gánh vác thêm một trách nhiệm nặng nề, đó là trông nom cho con. Con biết lắm chứ, con nhớ lắm chứ.
Ánh mắt đấy là sự khích lệ khi con chập chững bước những bước đi đầu tiên về phía mẹ.
Ánh mắt đấy là sự vui sướng khi con cất tiếng gọi mẹ đầu tiên.
Ánh mắt đấy là sự hãnh diện khi con bắt đầu cắp sách đến trường, mặc trên mình bộ quần áo mới mẹ tự tay may cho con, hay khi nhìn con khoác trên mình bộ đồng phục học sinh Nguyễn Trãi.
Ánh mắt đấy là sự tự hào khi con mang về những điểm 10 đầu tiên, hay khi con hớn hở khoe mình đã đạt giải tỉnh, giải quốc gia.
Ánh mắt đấy là sự trìu mến, khi con lon ton chạy ra đón mẹ đi làm về, hay khi nhìn con ngồi xe ô tô 30 km từ trường trở về với mẹ.
Ánh mắt đấy là sự khoan dung khi con làm vỡ cái bát mẹ mới mua, hay khi con ngồi một mình ở cửa không dám vào nhà vì bài kiểm tra 3 điểm ở trong cặp.
Ánh mắt đấy là sự xót xa khi thấy con bị ngã ngay trước cửa nhà, hay khi nhìn con chong đèn đến 2 giờ sáng để ôn thi. Con nhớ những ánh mắt đấy lắm!
Nhưng mẹ biết không, điều mà con nhớ hơn tất cả, đó lại là những giọt nước mắt của mẹ, những giọt nước mắt chảy vì con. Chỉ một lần thôi, nhưng đủ để con nhớ và ân hận.
Con đi học xa nhà, sa đà vào trò chơi điện tử. Mẹ biết được, và mẹ đã khóc. Con chắc lúc đấy mẹ phải sốc lắm, bởi ở cấp 2 con ngoan là thế cơ mà. Vậy mà bây giờ, con lại thành thế này đây…
Con ngồi lặng yên chịu trận cơn thịnh nộ của bố, nhưng con bàng hoàng khi nhìn thấy những giọt nước mắt lăn trên má mẹ. Lúc đấy, con cũng sốc, bởi con chưa nhìn thấy mẹ khóc bao giờ.
Con chợt nhận ra rằng, mình đã phụ lòng của bố mẹ. Con tỉnh ngộ vào lúc gần như quá muộn: Bố định chuyển trường cho con về huyện. Nhưng tấm lòng vị tha của mẹ đã đem đến cho con một cơ hội chuộc lại lỗi lầm.
Hình ảnh những giọt nước mắt của mẹ ám ảnh con, đủ sức lôi kéo con ra khỏi sự cám dỗ. Con tìm được đam mê ở môn Tin thay vì những trò chơi vô bổ. Những giọt nước mắt của mẹ đã làm con trưởng thành hơn rất nhiều và có được ngày hôm nay.
Con biết ơn những giọt nước mắt đấy lắm, con tự hứa sẽ không bao giờ làm cho nước mắt của mẹ phải phung phí như vậy nữa. Con chỉ muốn được nhìn thấy mẹ rơi nước mắt vì hạnh phúc và vui sướng, đó là điều con sẽ luôn cố gắng từ bây giờ cho đến cả mai sau.
Góc phượng, sân trường… từng rất thân quen với học sinh lớp 12, giờ thành xa xôi.
Dạo này về nhà, con thấy đôi mắt mẹ mỏi mệt hơn, nhiều khi còn bị đỏ, khoé mắt có nhiều vết chân chim hơn rồi. Suốt ngần ấy năm rồi đôi mắt này đâu có được nghỉ ngơi nhiều, và có lẽ sau này vẫn vậy.
Em con đã vào lớp 1 rồi. Một vòng quay 12 năm nữa lại bắt đầu với đôi mắt của mẹ. Lại những sớm tinh mơ mẹ thức dậy lo bữa ăn cho cả nhà, chuẩn bị quần áo rồi đưa con đến trường. Lại những ngày mẹ vất vả với chuyện cơ quan. Lại những buổi chiều mẹ hối hả đón con về, rồi tất bật trong bếp với bữa cơm tối. Lại những buổi tối mẹ ngồi kèm con học, ánh mắt nghiêm khắc và cái thước lăm lăm trong tay, nhưng chẳng bao giờ dùng đến cả. Lại những đêm khuya khi con đã yên giấc ngủ, mẹ lại miệt mài bên những trang sổ sách.
Con vẫn nhớ một ngày của mẹ là thế, tuy rằng 3 năm rồi, con không được sống trong những ngày như vậy. Nhưng em con là em gái, hy vọng em sẽ làm tốt bổn phận làm người con hơn con, đỡ đần cho mẹ được nhiều hơn, để cho đôi mắt mẹ được nghỉ ngơi nhiều hơn, và đừng làm mẹ buồn rơi lệ như con đã từng gây ra.
Một ngày nào đó, con hy vọng sẽ chỉ thấy ở đôi mắt của mẹ những ánh nhìn vui tươi không còn chút lo toan khi nhìn thấy hai đứa con đã khôn lớn trưởng thành.
Con đang đứng ở cuối chặng đường học sinh. Cổng trường đại học đang dần hé mở trước mắt. Con tin chắc rằng đôi mắt của mẹ cũng đã thấy điều đó.
Cảm ơn mẹ đã dắt con đi qua những năm tháng tuổi ấu thơ, cảm ơn mẹ đã luôn ở bên con trong những năm tháng học trò, cảm ơn những giọt nước mắt của mẹ đã giúp con tìm lại chính mình. Có lẽ con đã đủ trưởng thành để tự mình bước tiếp. Mẹ hãy dõi theo con tiến lên mẹ nhé!
Lưu bút của bạn Tô Ngọc Linh(Lớp 12 Toán 1, Trường THPT chuyên Nguyễn Trãi, tỉnh Hải Dương)

Bài Viết Cùng Chủ Đề :
- Lời Nhắn Gửi Tuổi Học Trò

Lời Nhắn Gửi Tuổi Học Trò

Lại sắp kết thúc một năm học nữa rồi. Thời gian trôi nhanh quá dù gần như ngày nào lớp cũng gặp nhau. Đôi lúc mình thẫn thờ nghĩ đến buổi học cuối cùng của thời học sinh mà nước mắt thi nhau tuôn rơi. Dù muốn hay không thì ngày ấy vẫn sẽ đến.


Từng ngày gặp nhau suốt bao năm nay mình thấy thật bình thường nhưng sao gần tới ngày phải xa trường, xa lớp, xa bạn bè, thầy cô mình cứ thấy mỗi lần gặp nhau thật ngắn ngủi. Mình muốn thời gian ngưng lại để chúng ta có thể mãi bên nhau, ngày nào cũng được ở bên nhau vui đùa, chọc giỡn, cãi nhau. Chúng ta đang được sống trong lứa tuổi đẹp nhất, vô tư, chưa bươn chải với bao to toan vì cuộc sống vậy nên chúng ta đang được hưởng thụ những tháng ngày đẹp nhất của cuộc đời một con người.
Mình đang đi tìm một cuốn sổ lưu bút thật dễ thương, ấn tượng và thật riêng hợp với cá tính của mình. Mình mong rằng các bạn hãy gởi những tình cảm chân thành nhất của các bạn dành cho mình, những điều muốn nói nhưng chưa nói được. Hãy dành những gì thật nhất từ sâu thẳm trái tim của các bạn dù các bạn có chỉ ra những tật xấu của mình thì mình vẫn cảm ơn vì bạn đã dám nói thật, mình cần những người bạn dám nói thật và mình sẽ không tổn thương vì những lời nói từ trái tim các bạn.
Mình sẽ mãi giữ cuốn lưu bút này dù cho sau này cuộc đời mình và các bạn có như thế nào đi chăng nữa để mỗi khi lật ra từng dòng chữ của các bạn mình tự hào vì mình đã có một thời học trò thật đẹp với bao kỷ niệm dễ thương. Đọc những gì các bạn đã ghi lại mình sẽ luôn cảm nhận các bạn vẫn ở gần bên mình và chúng ta luôn dõi theo từng bước thăng trầm của nhau.
Hoa phượng đã bắt đầu nở, tiếng ve cũng đã nghe văng vẳng ở đâu đó, ai ai cũng bận rộn cho những cuộc thi phía trước nên vắng dần những buổi tụ tập ăn uống, cà phê, tán gẫu. Mình cũng không rảnh để thả hồn mơ mộng những buổi sớm bình minh hay những chiều lang thang ngắm hoàng hôn để được nhẩn nha những khoảnh khắc được sống thật chậm. Mình hàng đêm cũng cố gắng ngồi dưới ánh điện đến khuya vì một tương lai tươi sáng.
Những buổi sáng mình như không đủ dũng khí để rời khỏi giường vì cơn thèm ngủ và luôn sống trong cảm giác ngủ chưa đã thèm vẫn phải cố dậy vì muốn mình không thể thua với bạn bè cùng trang lứa. Các bạn cũng hãy cố gắng như mình nhé vì có phấn đấu khổ cực mới có ngày hái quả ngọt chứ! Rồi sẽ có ngày chúng ta lại tụ tập vui đùa thả ga sau những tháng ngày miệt mài bên bài vở để giải toả bớt những căng thẳng, lo âu. Tuổi trẻ
mà, học hết sức, chơi hết mình mới đúng là chính mình chứ!

Mình cũng không dám nghĩ đến chuyện tình cảm vì mình sợ phân tán tư tưởng thế nhưng mỗi khi nhận được thư hay tin nhắn của bạn ấy mình không khỏi xao xuyến. Mình nhận bạn ấy làm anh kết nghĩa để cả hai an tâm học hành. Mình tự hứa với lòng sẽ chỉ nghĩ đến chuyện xa xôi khi nào mình đậu đại học cơ vậy nên gác lại chuyện tình cảm sang một bên.
Vậy mà có những bạn mình thấy đi với cạ cứng miết, đi đâu cũng có đôi không biết học hành có vào không hay bên nhau nhiều quá sẽ dễ xảy ra những chuyện không hay vì không thể kiềm chế cảm xúc. Các bạn hãy biết đặt ra mục tiêu giờ đây thứ gì là quan trọng nhất, học hành hay tình yêu? Học hành đến nơi đến chốn chúng ta sẽ có một tương lai tươi sáng khi đó nghĩ đến chuyện tình cảm cũng chưa muộn mà. Mình hy vọng các bạn đừng làm điều gì dại dột trong khoảng thời gian này nhé. Lỡ yêu rồi thì hãy lấy tình cảm làm động lực để học tốt hơn, như thế mọi người mới nể phục mình được và hai người trong mắt nhau mới đẹp hơn.
Chúc các bạn sẽ đạt được mơ ước và hãy trân trọng mỗi giây phút bên nhau vì sau này trên đường đời chúng ta sẽ khó gặp lại nhau biết đâu có một ngày chúng ta vội lướt qua nhau một cách vô tình mà không nhận ra nhau? Vậy thì hãy ghi lại cảm xúc của các bạn dành cho nhau vào lưu bút để nó trở thành một vật kỷ niệm đáng nhớ của tuổi học trò dễ thương bạn nhé!
Nếu có thể hãy tặng nhau những tấm hình và ai có năng khiếu gì cũng hãy thể hiện vào lưu bút nha! Mình sẽ hạnh phúc lắm nếu được tặng một bức tranh đẹp, một bài thơ hay, một bài hát ngẫu hứng hay một vài nét chữ thư pháp. Mình cũng sẽ thể hiện tài năng của mình vào những trang lưu bút của các bạn một cách hứng thú nhất.
Đừng quên mang theo cuốn lưu bút đầy dấu ấn dễ thương trong cuộc hành trình của các bạn vì chính nó sẽ là bảo bối mỗi khi các bạn thấy mệt mỏi, muốn gục ngã, buông xuôi… Nó là một phần tâm hồn tuổi học trò vậy nên hãy nâng niu vì nó là món quà vô giá của tình thân bạn nhé!

Những Bức Ảnh Tập Thể Lớp Niên Khóa 2005-2008 :












Lưu Bút : Cấp 3 Yêu Thương

Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đằm mình trong cơn mưa ấy lần nữa.
                                                                                    “You are the apple of my eye”

Quả thật thời gian học cấp 3 trôi qua thật nhanh. Nó đi qua và để lại những ấn tượng mạnh mẽ, sâu đậm, cảm giác hạnh phúc, vui vẻ, để rồi khi nhìn lại thật nuối tiếc biết bao.
Học Cấp 3, mệt đấy với những áp lực mệt mỏi không thể đếm nổi. Học cấp 3 đồng nghĩa:

Với việc lo sợ điểm kém ở những môn khó nhằn như Toán, Lý, Hóa. Mệt mỏi với đống bài để học thuộc ở môn Sinh, Sử, Địa.
Với  những lần run cầm cập khi cô gọi kiểm tra miệng mà chưa học bài.
Với những bài kiểm tra một tiết, kiểm tra giữa kì, kiểm tra cuối kì liên tiếp.
Với những lần run như cầy sấy khi sử dụng phao thu nhỏ trong giờ kiểm tra. Nhỡ mà bị bắt thì …
Với những buổi học từ lúc sáng sớm hay lúc trời trưa nắng nóng và kết thúc bằng việc rời lớp học thêm khi trời đã sẩm tối.
Với những khi bị phạt vì đi trễ, không sơ vin, cắt váy, sửa ống quần, mang đồ ăn lên lớp, quên tập, quên/ chưa làm bài tập …
Với những lần bạn bè xích mích rồi nghỉ chơi với nhau. Những lần cả lớp bất đồng quan điểm, cãi vã, chia bè kéo cánh, nói xấu nhau…

Ừ, học cấp 3 có khi phát rồ lên luôn. Nhưng làm sao có thể quên được khoảng thời gian ấy khi mà:
Đó là khi ta hồn nhiên nhất, không vướng bận gánh nặng cơm áo gạo tiền hay chỉ đơn giản là những lo lắng cho công việc trong tương lai.
Đó là khi ta có những tình cảm trong sáng, vô tư nhất. Là khi mà cả đám con gái lén đi theo hay ngồi ngắm một anh chàng đẹp trai, ngồi phân tích xem chàng ta như thế nào, hay là ngồi lên cả một chiến lược cưa cẩm được hoạch định rõ ràng nếu có một nhỏ trong đám thích anh chàng đó. Rồi lại có cả những hành động ngốc nghếch nhất của tình cảm đơn phương, những hành động ấy khi nghĩ lại ta chỉ có thể đỏ cả mặt.
THPT CẨM GIÀNG


Đó là những lần ngồi tám chuyện xuyên lục địa với mấy nhỏ bạn cùng bàn. Chả hiểu tại sao lại có nhiều chuyện đến thế. Cả đám có thể nói chuyện từ Mỹ qua Hàn rồi trở lại Việt Nam, nói chuyện tận cung trăng rồi lại xuống tận tâm trái đất. Là những lần cả đám ngồi bàn chuyện giảm cân nhưng miệng vẫn nhai liên tục. Là những lần cả đám đọc chung tờ báo và ôm nhau gào rú vì có poster của oppa thân yêu. Là những câu chuyện như: “ Tao thích Park Yoochun, tao là bà Park. Mày thích Kim Jae Joong, mày là bà Kim. Chúng ta cùng khổ vì có những ông chồng đẹp trai, nổi tiếng và bận rộn.”
Đó là những lần chuẩn bị thi văn nghệ, tranh thủ ở lại cuối giờ hay giờ ra chơi để tập hát hò nhảy múa nhưng tập thì ít giỡn thì nhiều. Là đem vung nồi xoong chảo để cổ vũ hay mang đồ để make up, quần áo nhằm o bế kĩ càng gà nhà đi thi. Tình đoàn kết từ đó dần dần được bồi đắp.
Đó là những lần hát hò, chúc tụng thầy cô thật nhiều vào ngày 20/11 và hỏi thầy cô thật nhiều chuyện cho thầy cô trả lời nhằm mục đích câu giờ.
Đó là những lần giờ Sinh, Sử, Địa lôi bài tập Toán ra làm, giờ Hóa, Lý lôi bài tập Anh, Văn ra làm và ngược lại. Hoặc không thì ngủ gật. Giờ nào việc nấy khó thật đấy.
Đó cũng là những lần bị phạt đuổi ra khỏi lớp. Một đứa thì không sao chứ từ hai đứa bị đuổi trở lên là từ mục bị phạt sẽ thành mục “Chuyện đời tôi”, ngắm “ Trăng thanh gió mát” hay tranh thủ hỏi nhau bài tập…

THPT CẨM GIÀNG


Cấp 3 với những kỉ niệm buồn cũng có mà vui thì vô kể, với những trò nghịch ngợm nhất quỉ nhì ma vô cùng quái chiêu mà sáng tạo, với những thầy cô đáng kính mà tôi thương nhiều lắm và với những đứa bạn mặt thấy ghét nhưng tốt lắm, đáng yêu lắm và lúc xa rồi thì cũng nhớ nhiều lắm.
Cấp 3, nhớ lắm, thương lắm, làm sao có thể quay trở lại…


Kỉ niệm à ... Tớ nhớ Cậu

Rào… rào… rào…
Cả lớp nhốn nháo, cô đứng trên bục giảng hắng giọng:
- Các em tập trung vào đi.
Tớ nhìn qua ô cửa kính của lớp học. Cảm xúc nghèn nghẹn. Mưa rồi đấy. Cơn mưa đầu hè mang theo hương đất còn nồng sộc vào cánh mũi. Mưa nhắc tớ hè đã chạm cửa.
Tan học. Tớ vội vã trong cơn mưa chiều, thành phố mưa ảm đạm. Mưa mang theo nỗi nhớ trường, nhớ lớp trong tớ, mang theo hình ảnh ngày nào cùng chúng bạn vui đùa dưới cơn mưa bất chợt. Con đường ướt mưa ngỡ đâu mọi người bên cạnh, nào ngờ chỉ có mình tớ.
Ngày tràn gió và tớ cô đơn…
Ngoài kia, gió đang cười ngạo nghễ như chọc ghẹo tớ – kẻ cô đơn giữa thành phố xa lạ. Để mặc mình ướt mưa, tớ lê đôi chân nặng trĩu dưới cơn mưa đầu hè. Bất giác mỉm cười “hè đã về rồi đó sao?”
Cứ mỗi độ hè về tớ lại nhớ cậu gấp nhiều lần những ngày bình thường kỷ niệm à. Tớ nhớ cậu rồi lại biến nỗi nhớ thành hoang hoải, bơ vơ. Tớ muốn gặp cậu, gặp lại tớ của ngày xưa…
Thời gian trôi nhanh cậu nhỉ, không hiểu sao tớ cứ có cảm giác ba năm cấp III trôi nhanh hơn những quãng thời gian khác trong đời để rồi khi nhớ lại giọt buồn lại chực rơi nơi khóe mắt.
Tớ nhớ ngày lần đầu tiên vào lớp 10, cả lớp nhìn nhau với ánh mắt dò xét xen lẫn ngượng ngùng và rồi sau ba năm cả lũ lại trở thành những đứa bạn thân thiết với những trò nghịch dại khiến thầy cô chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
Tớ nhớ những giờ kiểm tra đầu tiết cả lớp im phăng phắc, mặt đứa nào cũng cúi gục xuống chỉ sợ ngẩng lên cô thấy cô sẽ gọi. Thầy cô không gọi đến tên mình thì thở phào nhẹ nhõm.
Tớ nhớ cả niềm sung sướng vỡ òa trên gương mặt từng đứa khi nghe thông báo nghỉ học. Giờ thì lại thèm được cùng cả lớp ngồi nghe thầy giảng bài. Thèm, thèm lắm. Dù chỉ một tiết thôi cũng được. Chúng ta lại ngồi đúng vị trí như ngày đó nhé. Tớ nhớ cái liếc trộm của ai đó để khi tớ bắt gặp lại ngượng ngùng quay đi.
Tớ nhớ hình ảnh cả lũ dưới cơn mưa bất chợt. Cả lũ sợ sấm chớp nên vừa đi vừa hát lên thật to. Hát hết bài này chuyển qua bài khác. Bây giờ nghĩ lại sao ngày đó lại hồn nhiên đến thế. Cơn mưa ký ức làm mát dịu tâm hồn tớ nhưng lại chẳng thể cuốn trôi đi những kỷ niệm ngày nào.

THPT CẨM GIÀNG

Bây giờ đã là sinh viên, có nhiều mối quan hệ hơn dường như càng lớn ta quen biết nhiều hơn là quen thân nhưng những người bạn dưới mái trường THPT thuở nào thì mãi là bạn đồng hành đáng tin cậy trong cuộc đời tớ.
Hoa phượng đã bắt đầu rộ, ve cũng rộn ràng khắp sân trường nhắc những cô cậu học trò đã đến giờ chia tay. Tớ nín lặng nhìn lại mình của ngày xưa, dù muốn hay không thì thời gian cũng chẳng thể quay lại, thôi thì yêu thương hôm qua là mãi mãi. Quyển nhật ký trao tay viết vội, những dòng nước mắt lặng lẽ rơi, những cái ôm siết chặt tình thân mến. Tất cả, tất cả chỉ còn trong ký ức.
Tớ nhớ, nhớ nhiều lắm nhưng đôi khi nỗi nhớ chẳng thể gọi thành tên, thôi đành cất giữ tất cả vào một góc nhỏ trong tim để rồi đôi khi lục tìm lại tất cả vẫn vẹn nguyên và tinh khôi như màu áo học trò.
Kỷ niệm à, cảm ơn cậu đã giúp tớ cất giữ những giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời mà chỉ đến khi xa nó tớ mới kịp nhận ra.
Chiều nay cơn mưa lại rơi, tất cả hiện về như mới hôm nào…